Điều đáng tiếc là cả hai người chẳng ai lừa dối ai, không một người phụ nữ hay gã đàn ông nào chen vào giữa hai người cả.
Hồ nước không lớn lắm, hẻo lánh và khá trong. Trên bờ hồ neo đậu một cái thuyền gỗ nhỏ, từng mảnh sơn bong tróc loang lổ khiến nó giống như một khúc gỗ phế liệu hơn là thuyền.
“Nó an toàn chứ?”
Khánh Vân khụt khịt mũi, nhòm ngang nhòm dọc một hồi.
“An toàn à? Ừ.” Hải Đăng nói, tay quẳng đống đồ lên thuyền. “Miễn là cô đừng nhảy tưng tưng làm cho nó tròng trành là được.”
Vân kín đáo lườm anh một cái, sau đó bắt chước anh trèo lên thuyền. Cô loay hoay mất một lúc:
“Không có cả chỗ ngồi trên thuyền.”
“Đã từng.” Đăng đính chính. “Về sau người ta xẻ nó ra làm mái chèo. Cô sắp xếp đống nệm kia mà ngồi.”
Vân quay đầu lại kiểm tra và vui mừng nhận thấy Vy không đuổi theo nữa. Nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng cô sẽ không đụng phải cô ta khi quay trở về khách sạn, băng qua cái sân rộng hay đi trên những hành lang.
Thực ra đi câu vẫn là một ý tưởng tốt hơn việc quay lại. Vân tự nhủ, sau đó cẩn thận dọn chỗ ngồi theo sự hướng dẫn của Đăng, im lặng chờ anh xử lý xong nút buộc và đẩy thuyền trôi ra xa bờ.
Bàn tay to lớn và thô ráp của anh nắm lấy mái chèo. Các cơ bắp trên cánh tay căng lên, liên tục co duỗi nhịp nhàng đưa đẩy mái chèo lên xuống quạt nước khiến cô ngắm không biết chán.
Anh chèo thuyền đến bờ bên kia, đỗ thuyền lại dưới bóng râm của một cây trứng cá xòa bóng mát mẻ rồi buộc lại cẩn thận. Sau đó, anh đi tới bên mấy tấm nệm mà cô để riêng cho anh và ngồi xuống.
Lúc này, cô bỗng căng thẳng phát hiện ra sự thiếu cảnh giác của bản thân. Bài học với Hiệp và Lâm vừa mới xảy ra cách đây nửa ngày mà cô đã quên.
Đăng cởi phăng áo bảo hộ, bên trong là một cái áo ba lỗ bằng vải bông thấm mồ hôi. Từng động tác của anh đều dứt khoát và đậm vẻ nam tính. Anh chồm về phía cô.
Vân hốt hoảng, nhất thời không quyết định được sẽ la hét hay đạp đối phương một cái.
“Trong thùng chỉ có bia lạnh.” Anh với tay nhặt thêm nệm ở chỗ cô làm gối và quay về vị trí của mình, ngả người trên những tấm vải đủ các màu. Vân lén trút ra một hơi thở dài, vẫn nắm chặt cần câu của mình. Rõ ràng khi anh nằm xuống, cô có thấy khóe môi của anh hơi cong lên.
Cô nhìn chằm chằm cần câu của mình, chợt nhận ra nó thiếu sót một thứ quan trọng:
“Lưỡi câu của tôi không có mồi.”
Anh uể oải trả lời: “Nếu cô móc mồi thì cô sẽ câu được cá.”
Là sao? Đó là một sự thật hiển nhiên mà, trừ khi tay câu quá kém cỏi mà thôi.
Rõ ràng “đi câu” trong định nghĩa của Đăng rất khác với người thường, đó là nằm dài dưới bóng cây và ngủ, trong lúc thả cần câu không mồi.
Vân nghĩ cô cũng không thực sự muốn câu được một con cá, cho nên cô chấp nhận cái định nghĩa này tạm thời. Thế là cô cũng buông xuôi, nằm dài trên chiếc thuyền theo tư thế của anh, cố hết sức để chân hai người không chạm phải nhau.
Cô liếc nhìn anh, người vẫn đang nhắm nghiền mắt với cái mũ úp trên mặt. Rõ ràng anh không phải là gu của cô, đúng hơn là không phù hợp với các tiêu chí trong kế hoạch. Dù anh thực sự có nét cuốn hút khó cưỡng. Mái tóc dày và lòa xòa như thể anh đã lâu không ghé tiệm cắt tóc, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, không đẹp trai theo kiểu thư sinh mà tỏa ra hương vị nam tính, dạn dày sương gió.
Vân ngờ vực nhìn lại người đàn ông này lần nữa. Dạn dày sương gió cái gì chứ? Nhìn cái dáng vẻ uể oải kia xem, ngay đến giọng nói trầm ấm của anh ta cũng toát lên sự trôi nổi biếng nhác thì làm sao anh có thể sống sót giữa thành phố nhộn nhịp ăn thịt người kia?
Thế nhưng, cô không thể phủ nhận cảm giác thoải mái, thư thái đến từng lỗ chân lông khi ở đây cùng anh, gác lại tất cả thế tục và chỉ nhắm mắt nghe tiếng lá lao xao. Rõ ràng cô tới đây để tắm nước nóng và hưởng thụ những gói mát-xa đẳng cấp, thế mà đã qua một ngày và cô chưa làm gì đáng giá ngoài việc sống sót qua một bữa tiệc đầy rẫy yêu râu xanh và nằm không trên một con thuyền rách nát cùng một người đàn ông còn chẳng buồn quan tâm đến bắt chuyện làm quen với mình. Thậm chí, anh ta còn thở đều đều, giống như đã ngủ mất.
Dây câu của cô giật mạnh.
Vân vội vàng bật dậy, túm lấy cần câu và chụp lấy ống dây cước khi nó quay vòng vòng. Chắc chắn có cái gì đó bên dưới.
“Này, này anh!” Cô khẽ gọi nhưng anh chẳng có chút động tĩnh nào. “Hải Đăng.”
Không một lời đáp lại, bên dưới, con cá càng quẫy mạnh.
Vân hết cách, đành đập tay vào người anh, lay gọi:
“Đăng, Đăng, dậy mau!”
Lúc này anh mới cất giọng, vẫn lười biếng như mọi khi:
“Gì đấy?”
“Tôi câu được cá rồi.”
“… Ừ.”
“Nhưng tôi không muốn nó.”
“Thì vứt nó đi.”
“Hải Đăng!”
Anh ngáp một tiếng rồi mới chậm chạp ngồi dậy, bỏ cái mũ sang một bên: “Nếu biết thế này, tôi đã chẳng cho cô đi cùng.”
“Thôi nào, tôi có cố ý đâu.” Vân nhún nhường. Cô đang đánh vật với cái cần câu để tóm được con cá ngu ngốc kia mà không được. Nó quẫy quá mạnh nên dây câu lắc lư, cứ đung đưa hết bên này đến bên kia, suýt thì va phải đầu của Đăng luôn.
Anh bèn thò tay tóm lấy nó, khéo léo gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu và ném nó về hồ nước.
“Cảm ơn, anh có dao không?”
Đăng nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của cô sau màn đánh vật với đối thủ tí hon:
“Cô định làm gì?”
“Cắt cái lưỡi câu đi trước khi có thêm một con cá não tàn khác lao đến há miệng đớp nó để tự tử.”
Anh bật cười, ném cho cô một lưỡi dao nhỏ bỏ túi. Cô xử lý ngay tức khắc rồi trả lại anh cả dao lẫn lưỡi câu. Xong xuôi, cô lại thả sợi dây không xuống nước, sắp xếp lại chỗ nằm và tiếp tục việc thư giãn lúc trước.
“Cô có việc gì cần làm trong ngày hôm nay không?”
“Có, tôi hẹn chơi golf lúc hai giờ chiều nay. Chỉ cần về trước giờ đó năm phút là được. Nếu sớm hơn, Vy Vy sẽ bắt tôi đi chơi với đám trẻ con kia mất.”
“Chắc rồi, khó mà đùa được với cô ta.” Đăng đồng tình. “Vậy là cô sẽ ra sân golf trên đồi kia?”
“Không, chơi ở sân sau khách sạn. Cái đồi kia á? Không đời nào.”
Không ngờ anh lại cười khẩy: “Không phải là cô hẹn với Phó Huân à?”
“Đúng, thì sao?”
“Nếu là Huân, anh ta chắc chắn sẽ gian lận. Mà chơi ở trên đồi thì dễ dàng ăn gian hơn nhiều.” Đăng có lòng tốt nhắc nhở. “Đừng cá cược với anh ta dù là tiền hay bất cứ thứ gì mà cô không muốn đánh mất.”
Vân chán ghét việc nghe một người nói xấu một người khác không có mặt. Cô nhún vai:
“Tôi không tin. Anh ta rõ là người tử tế, thiếu điều treo một tấm bảng khẳng định “Tôi là người đàn ông ưu tú” trước ngực nữa thôi. Ngay cả đám trẻ con cũng thích anh ta. Chi kể rằng chúng rất thích đến chơi cùng Huân đấy.”
“Hẳn rồi. Hắn chi tiền cho bọn chúng để đồng lõa trong những lần gian lận mà.”
“Tôi vẫn không tin, ít nhất cho đến khi tận mắt chứng kiến.”
Cô bướng bỉnh nhắm mắt lại, dù vẫn có cảm giác anh đang nhìn nhưng cô mặc kệ. Tiếng nước, tiếng lá cây xào xạc khe khẽ như một bản nhạc du dương dỗ dành giấc ngủ của cô, khiến cô nhanh chóng vứt câu chuyện về Huân và cả Đăng ra khỏi đầu.
Anh đẩy mũ lên và nhìn sang người bên cạnh đang mơ màng ngủ. Lúc này, nhìn cô không khác gì một bé gái. Dù kiểu tóc và trang phục kia vẫn khiến cô có vẻ lạnh lùng, khó chạm vào nhưng rõ ràng khuôn mặt với đôi mắt nhắm nghiền lại quá yên bình.
Nếu chưa từng kết hôn với Thủy Tiên, một người phụ nữ điển hình của kiểu tính cách như Vân, chắc chắn anh sẽ bị cô thu hút. Cuộc hôn nhân tồi tệ đã ám ảnh bởi những lời gắt gỏng của Tiên bởi cô ta bị vỡ mộng về người chồng của mình. Cô ta cứ đinh ninh rằng mình đã cưới một anh chàng giống mình: thành đạt và tự chủ, chú tâm vào công việc và dốc sức vào nó để gây dựng một lãnh địa, thậm chí là cả một đế chế.
Nhưng Đăng lại không phải người như vậy. Với anh, tất cả chỉ là trò chơi. Anh sống khá tùy tiện và dễ tính với những thú vui mà Tiên cho rằng vô bổ. Ngay khi đặt quyết tâm sẽ thay đổi anh, Tiên tự hứa rằng sẽ đập cái vỏ xù xì của anh đi và mang lại một đức ông chồng bóng bẩy đến mức hào nhoáng như lý tưởng của mình. Quả đúng là cô đã dốc hết sức mình để làm việc đó. Bọn họ li hôn trước khi kịp kỉ niệm một năm ngày cưới.
Điều đáng tiếc là cả hai người chẳng ai lừa dối ai, không một người phụ nữ hay gã đàn ông nào chen vào giữa hai người cả. Kết nối duy nhất giữa bọn họ là sự cuốn hút về thể xác quá mãnh liệt. Những cuộc cãi vã được giải quyết trên giường ngày một nhiều lên, khiến cảm xúc thất vọng trở thành một cái lò xo bị việc làm tình nén chặt lại.
Đăng lại nhìn về phía Vân đang cuộn người say ngủ. Hãy luôn nhớ, đam mê thể xác có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Và nó chẳng giúp ích gì nhiều cho việc giải quyết các mâu thuẫn nghiêm trọng liên quan đến giá trị quan, tư tưởng sống giữa hai vợ chồng.
Dĩ nhiên anh không có ý định biến Vân thành vợ của mình. Thế nhưng anh đã cho phép cô lên thuyền. May mắn cô là một người bạn đồng hành dễ chịu, biết điều và yên tĩnh, trừ cuộc vật lộn với con cá. Cô có thể tiếp nhận lời trêu chọc mà không nổi khùng lên, cô không hề quyến rũ anh, thậm chí còn muốn đẩy anh ra xa, cũng không trông chờ anh sẽ làm vài thứ giúp cô tiêu khiển. Cô chỉ đơn giản là nằm xuống thuyền và ngủ thiếp đi.
Đăng biết cô không hề tẻ nhạt. Rõ ràng là đêm qua, trong bữa tiệc cocktail, anh đã có một đề tài để hào hứng kể cho gia đình mình, đó là cuộc chiến giữa cô và hai gã đàn ông Hiệp và Lâm.
Quyền nghe xong thì bật cười: “Anh cứ làm như thể cô ấy là kẻ hủy diệt sẵn sàng trừng trị tất cả đàn ông trên thế giới không bằng.”
Anh nhún vai: “Thì rõ là thế.”
Nhưng lúc này, trước vẻ mặt say ngủ thuần khiết kia, mọi ý nghĩ về giới tính đều trở nên thiếu đứng đắn. Cô không thu hút anh về mặt đó trong lúc này, còn lúc khác… hừm… Không, chỉ là giống một cô em gái thôi.
Đăng biết cách xử lý một thằng em trai nhưng không biết nên làm gì với một cô em gái. Hẳn là em gái xứng đáng được nâng niu, chiều chuộng chăng? Ý nghĩ coi cô như một người em gái không tệ. Cùng cô thiết lập một mối quan hệ chắc chắn sẽ rất thú vị. Và rõ ràng là với kiểu quan hệ bạn bè này thì cô sẽ được an toàn vì cô chỉ có hứng thú với đám đàn ông trẻ tuổi, thành đạt.
Dĩ nhiên anh cũng an toàn vì anh sẽ không phải lòng cô.
Đăng mỉm cười, khẽ lắc đầu và quay về với giấc ngủ sau khi kéo sụp chiếc mũ xuống.
(Còn tiếp)
Nguồn: aFamily
GIPHY App Key not set. Please check settings