Du giằng tay ra, gào vào mặt Khải. Mái tóc xoăn của cô xổ tung, khuôn mặt dữ dằn, ánh mắt đầy tơ máu như bị mất trí.
“Con muốn mì tôm hai trứng lòng đào, một xúc xích và không rau”, Ngọc vừa đánh răng, vừa thò đầu ra dặn bố.
“Có rau. Không mặc cả”, Khải mặc kệ tiếng con gái léo nhéo sau lưng, hắn lững thững đi xuống tầng một. Hắn vừa đi vừa huýt sáo, đến giữa cầu thang tầng một, khựng người nhìn bóng dáng đứng tựa cửa nhà.
Thủy tóc đen dài buông hờ hững bên vai, thân hình nhỏ bé tắm mình trong nắng sớm. Cô đứng tựa vai vào cửa, nhìn chăm chú sang bên kia đường, nơi trường mẫu giáo mầm non Chim Én ồn ào ríu rít.
Khải đi đến sau lưng, tò mò ngóng ra ngoài. “Làm gì em đứng ngây như phỗng thế này?”.
“Á…”, Thủy giật bắn, vai trượt khỏi khung cửa, ngã dúi về phía trước, cô hét lên sợ hãi.
Khải nhanh tay giữ eo cô, kéo giật lại, lưng cô đập mạnh vào lồng ngực hắn. “Làm gì dễ giật mình vậy?”. Hắn vô tư cúi xuống trách mắng, tình cờ đúng lúc cô hoảng hốt ngẩng đầu. Đôi môi dày ấn vào trán Thủy, cả hai chết sững.
Khải ngửi được mùi bồ kết từ tóc cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn quấn quýt quanh hơi thở của Thủy.
Mắt Thủy tròn xoe, rèm mi không dám chớp, chân tay tê dại không cử động được. Khải một tay ôm eo cô, tay kia chống tường, cơ thể gần như bao bọc thân hình nhỏ bé của cô.
“Bố đang nhìn gì vậy?”, tiếng la cùng tiếng chân chạy rầm rầm xuống cầu thang, Ngọc nhào đến huých vào người hắn, ngó nghiêng xung quanh.
Bàn tay như bị bắt quả tang, nhanh chóng rời khỏi chiếc eo mảnh khảnh, Khải xoay người nhấc bổng con gái lên. “Úi chà, con gái bố nặng phết rồi nhỉ”.
Ngọc cười rúc rích vui vẻ. “Mì trứng xúc xích của con đâu?”.
Khải cười cưng chiều, đặt con gái xuống ghế, xắn tay áo. “Xong ngay đây!”.
Thủy lúc này đã điều chỉnh được trái tim trong lồng ngực quay về nhịp đập bình thường, cô bước đến dịu dàng nói. “Để em nấu. Vừa nãy đi chợ, em may mắn mua được chục trứng gà ta, để nấu xem có ngon không?”.
Khải nhìn khuôn mặt đã hết đỏ của cô, tự nhiên thất vọng là lạ trong lòng, hắn gãi gãi đầu đến ngồi cạnh con gái.
Mái tóc được buộc gọn gàng của Ngọc khiến hắn thầm cảm ơn Du. Cô dạy dỗ con gái về việc tự chăm sóc bản thân rất tốt, con bé có thể tự tắm rửa vệ sinh, tự chải đầu buộc tóc, học hành cũng tự giác ngồi vào bàn làm bài.
Khải rất biết ơn vợ cũ vì nuôi dạy con tốt. Nhưng sau chuyện đêm qua, hắn tự hỏi, đây là kế hoạch cô chuẩn bị để con gái có thể tự lo liệu khi không có mẹ? Ly hôn chưa bao lâu, Du đã có bạn mới, hắn không tin cô quen ngay được bạn trai trong thời gian ngắn như vậy. Không lẽ việc hắn rượu say ngoại tình chỉ là cái cớ để Du ly hôn thuận lợi.
“Bố ơi, hôm nay bố cho con đi công viên nhé?”. Ngọc dí con thỏ bông vào người hắn, mắt long lanh đợi chờ. “Hôm qua mẹ hứa cuối tuần cho con đi chơi, nhưng…”.
Lòng quặn lại vì thương con, hắn gật đầu đồng ý. “Được, để bố xin ông Toàn nghỉ làm một ngày, rồi đưa con gái rượu đi công viên Thủ Lệ”.
“Hoan hô!” Ngọc nhảy quanh bàn, cười giòn tan sung sướng. Nó sà vào lòng Khải, lo lắng hỏi. “Bố đủ tiền mua thêm tò he cho con không?”.
Khóe miệng giật giật, Khải nghi ngờ không biết ai nhồi vào đầu con gái rằng hắn nghèo khổ đến mức, thứ gì liên quan đến tiền, Ngọc cũng sợ không đủ tiền mua. “Ngọc, ngồi xuống ghế! Bố nói chuyện”.
Ngọc khép nép ngồi lên ghế, lo lắng có phải nó vừa xin mua tò he, bố không đủ tiền nên hủy buổi đi chơi không.
“Bố nuôi con, bố kiếm đủ tiền để lo cho cuộc sống hai bố con mình”. Hắn xoa đầu con gái, dặn dò. “Ngoan nghe lời, không nhắc đến tiền khi nói chuyện nữa, nhớ chưa?”.
Ngọc gật đầu như bổ củi. “Vâng ạ, con nhớ rồi. Dù bố nghèo, con cũng sẽ giữ bí mật, không nói ra đâu ạ”.
“…”, Khải có khao khát cốc thủng đầu cô con gái đáng yêu của hắn.
Thủy đặt ba bát mì thơm phức bốc khói nghi ngút xuống bàn, nén cười đổi chủ đề. “Mì theo yêu cầu của Ngọc đây”.
Ngọc tít mắt cười, mời bố, mời chị Thủy rồi tự gắp ăn.
Khải vừa ăn vừa nói. “Để anh đưa em tiền ăn sáng mỗi tháng. Em chưa tìm được việc làm, lấy đâu tiền đi chợ cho ba miệng ăn. Đừng có lắc đầu với anh. Hàng xóm sống về lâu về dài, tiền bạc nên rõ ràng dứt khoát, anh cũng không thấy áy náy khi ăn”.
Thủy xấu hổ gật đầu nói vâng. Ba người im lặng ăn mì, Thủy đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Em định bán hàng ăn sáng trước cửa nhà. Anh thấy ý tưởng này được không?”.
“Bán gì?”, miệng ngồm ngoàm nhai mì, Khải ngẩng lên nhìn khuôn mặt qua hơi nước mờ nhạt.
“Bánh mỳ. Những hôm đi xin việc phỏng vấn, em có làm quen được một cô bán bánh mỳ que Đà Nẵng, ăn lạ miệng và ngon lắm. Cổ nói nếu không tìm được việc, đóng chiếc tủ di động rồi bán bánh mỳ trước cổng trường đông học sinh, ngày cũng lời hai ba trăm nghìn”.
Nhìn khuôn mặt háo hức của Thủy, Khải tạt nước lạnh vào đầu cô. “Chắc chắn em phải trả mấy triệu tiền học nghề đúng không? Bán bánh mỳ đơn giản lắm, em đến ăn vài lần, chịu khó để ý nhân bên trong gồm những gì, về thử làm là được ngay. Cần gì mất tiền học”.
Thủy đặt đũa xuống, lắc đầu phản đối. “Cùng là người lao động với nhau, bươn mặt ra đường kiếm sống, cô ấy lấy chút tiền dạy nghề cũng là chuyện hợp lý…”.
“Bao nhiêu?”, Khải cắt ngang.
“…Một triệu”, Thủy ngập ngừng trả lời. “Số tiền không lớn, cô ấy không lừa đâu”.
Khải không can ngăn nữa, hắn nói những lời thật lòng. “Em cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định. Đừng vì chưa xin được việc làm mà nhụt chí từ bỏ. Bán hàng vỉa vẻ kiếm tiền hàng ngày rất nhanh, nhưng vất vả hơn làm văn phòng. Em liệu sức mình làm được không?”.
“Thực ra…”, Thủy mân mê đôi đũa, liếc nhìn Khải do dự. Không hiểu sao, chỉ là khách trọ thuê chung nhà, nhưng cô rất tin tưởng và sợ Khải.
Khải húp nốt cặn mì trong bát, dùng đũa lau miệng, cảm thấy cô gái trước mặt nhút nhát thế này, liệu đứng bán bánh mỳ ngoài đường được không?
“Em tính bán bánh mỳ từ sáu giờ đến mười giờ sáng. Đầu giờ chiều em làm phục vụ bưng bê theo ca ở một quán cà phê”, Thủy cười ngượng ngùng. “Em tuy nhỏ người nhưng sức lực lớn lắm. Em nghĩ mình chịu được ngày chạy hai nơi”.
“Em cân nhắc kỹ lưỡng, nếu bán bánh mỳ trước cửa nhà, anh phụ được gì sẽ giúp tận tình”, Khải muốn để cô tự chọn. Thủy còn trẻ, mới vào đời, có rất nhiều thời gian để vấp ngã, lấy kinh nghiệm sống từ thất bại không có gì xấu hổ.
“Cảm ơn anh!”. Ý tưởng được ủng hộ, Thủy vui vẻ ăn bát mì đã trương phình.
Ngọc ăn xong, nãy giờ chơi thỏ bông chờ người lớn nói chuyện. Nó chống cằm, miệng nhanh nhảu. “Chị Thủy hôm nay có phải đi xin việc nữa không?”.
“Không, hôm nay chị tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ phép”.
“Vậy chị Thủy đi chơi công viên với bố con em nhé”. Mắt Ngọc sáng lên, nó quay sang mè nheo Khải. “Bố mời chị Thủy đi chơi cùng đi. Đông người mới vui”.
“Thôi, chị lớn rồi, không đến vườn bách thú đâu”, Thủy xua tay rối rít, cô cảm thấy xấu hổ khi tưởng tượng cảnh ba người cùng đi công viên.
Khải nhìn rạng đỏ trên mặt Thủy, cười khùng khục vô tư. “Thủy đến công viên Thủ Lệ bao giờ chưa?”.
“Em lên Hà Nội học bốn năm, ngoài học cũng chỉ đi làm thêm, ít lang thang lắm. Bây giờ vứt em ra đường, em còn sợ lạc đây này”.
“Vậy được rồi. Hai chị em dọn dẹp bát đũa, đợi anh tắm xong rồi cùng đi chơi. Cấm từ chối!”, Khải đi về phía cầu thang, vén áo lên lau mồ hôi ở cổ, càu nhàu. “Ăn có bát mì mà đến lắm mồ hôi”.
Ngọc cười tít mắt nhìn ông bố ở bẩn và vô duyên của mình, vừa đi vừa cởi áo vắt lên vai. Nó đẩy cánh tay Thủy. “Chị Thủy lên thay váy đẹp và trang điểm đi”.
Tay nhanh nhẹn xếp bát bẩn mang ra bồn rửa, Thủy cúi xuống nhìn áo phông quần jean trên người mình, từ chối gợi ý của cô bạn nhỏ. “Đi chơi mặc đồ dễ vận động. Mặc váy phiền phức lắm”.
Hai chị em líu ríu đùa giỡn đến lúc Khải xuống tầng dắt xe, Thủy cũng không đổi bộ quần áo khác.
Khải ngồi lên xe, cúi đầu xoa cằm xem râu cạo sạch chưa. Ngọc cầm tay Thủy nhún nhảy đi đến, khuôn mặt nó hạnh phúc, dù đôi mắt vẫn còn sưng sau trận khóc đêm qua.
Thùy vừa nhấc chân để ngồi lên yên thì cơ thể bị kéo giật lại, không đợi cô kịp đứng vững, một cái tát giáng thẳng vào mặt. Mắt hoa lên choáng váng, Thủy giật tay bước giật lùi giữ khoảng cách thì sườn mặt bên kia lại nhận thêm cái tát cùng lời mắng chửi.
“Tao đánh chết loại đàn bà giật chồng người khác!”.
“Du, em làm gì vậy?”, Khải dựng chân chống xe, bế Ngọc xuống khỏi yên xe, bước nhanh đến giữ chặt cổ tay Du. “Em làm gì ở đây? Tại sao đánh Thủy?”.
“Đây là ả cave anh đã ngủ phải không? Vậy mà anh thề thốt bóc bánh trả tiền. Hóa ra ly hôn xong, đưa về sống chung với nhau. Anh thật làm tôi kinh tởm”. Du giằng tay ra, gào vào mặt Khải. Mái tóc xoăn của cô xổ tung, khuôn mặt dữ dằn, ánh mắt đầy tơ máu như bị mất trí. Cô tiếp tục lao vào, muốn tóm tóc Thủy để đánh tiếp, nhưng bị hắn đẩy ra, chặn không cho chạm vào người Thủy.
Lực tay Khải không mạnh, nhưng do Du đi giầy cao gót, cô vấp chân nên cố tình ngã luôn xuống đất. Tiếng mắng tuôn ra ào ào. “Anh khốn nạn lắm Khải! Anh đánh tôi vì loại đĩ điếm này?”.
“Em nói vớ vẩn gì thế? Thủy là khách thuê trọ giống anh. Em không nên đặt điều vu khống đến danh dự người khác”. Bản năng khiến hắn đẩy Thủy ra sau lưng bảo vệ, khó hiểu nhìn Du đang tự đứng dậy.
“Khách thuê trọ?”, Du bật cười khanh khách, tiếng cười cao vút chua chát. “Anh thật giỏi mượn cớ. Hóa ra anh thích loại con gái tàn tật. Vì một con điếc, một con nhà quê, mà anh ngoại tình phản bội vợ con. Ly hôn chưa được bao lâu đã rước nhau về chui rúc chung ổ…”.
“Mẹ! Mẹ đã hứa không nói với ai chuyện chị Thủy bị điếc cơ mà”, Ngọc khóc lóc chạy đến đánh vào người Du. Tay nó vo tròn thành nắm đấm, ấm ức giận dỗi vì mẹ thất hứa. “Mẹ nói dối con… hu hu… mẹ nói mà không giữ lời…”.
Khải giật mình trước lời nói của Ngọc, hắn nghiêng người nhìn Thủy. Thấy cô ấn ngón tay vào trong lỗ tai, lúc này hắn mới để ý bên trong lỗ tai cô có vật cứng màu vàng. Trước đây hắn vẫn luôn nghĩ đó là loại tai nghe không dây.
Thủy cười bình thản trước ánh nhìn tò mò của hắn. “Đây là máy trợ thính, anh Khải không nhận ra em bị điếc à?”.
“Xin lỗi, anh…”, Khải xấu hổ nói chưa kịp hết câu, đã phải nhanh tay ôm ngang người Du, kéo cô tránh xa Thủy một đoạn.
Du như điên loạn mà giẫy đạp, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, giọng nói the thé. “Buông ra, để tôi đánh ả. Đánh chết loại đĩ phá hoại gia đình người khác”.
Khải đẩy mạnh Du, tát vào mặt cô, gầm lên giận dữ. “Điên đủ chưa? Cô là người đòi ly hôn, giờ cô có bồ mới, tôi quan hệ với ai thì liên quan gì cô mà phát điên? Ai là chồng cô? Ly hôn rồi, chồng con đéo gì nữa mà nhảy lên giãy đành đành thế này? Cô diễn cho ai xem?”.
Du ôm bên gò má rát bỏng, mắt trợn trừng nhìn Khải, không tin bản thân lại bị hắn đánh. “Anh dám đánh tôi? Còn là vợ là chồng, anh đánh tôi, bây giờ ly hôn rồi, anh cũng đánh tôi? Anh thật khốn nạn!”.
“Cô còn nhớ tôi và cô đã ly hôn? Nhớ rồi thì đừng can thiệp vào chuyện cá nhân của tôi. Cút khỏi đây ngay. Cô đừng có làm bẩn mắt con gái tôi nữa. Cô muốn xấu xí đến mức nào trong mắt con gái mới vừa lòng?”.
Tiếng quát tháo của Khải đánh tỉnh Du, cô quay sang nhìn Ngọc đang mím môi ngăn tiếng nấc, nước mắt trên mặt con bé nhòe nhoẹt ướt đẫm.
“Ngọc…”, Du đưa tay, bước đến gần thì Ngọc lùi lại hai bước, chạy đến nấp sau lưng Khải và Thủy.
Biết bản thân trốn đến đây sẽ không bị mẹ bắt, Ngọc mới dám òa khóc nức nở, tiếng khóc non nớt của trẻ con vang vọng một góc phố.
Nắm tay siết chặt, Khải chán nản nhìn Du. “Cô về đi!”.
Du nghiêng người cũng không thấy được thân hình Ngọc, chỉ thấy mái tóc đen dài của Thủy nghiêng nghiêng như bao phủ che đậy cơ thể sau lưng.
Xung quanh vây xem khá nhiều người, Du xấu hổ quay người, đi về xe ô tô nãy giờ vẫn đỗ dưới lòng đường. Cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào, xe phóng nhanh, biến mất nơi ngã tư.
Khải đứng thất vọng nhìn theo trong tiếng khóc rấm rức của con gái…
(Còn tiếp)

Nguồn: aFamily
GIPHY App Key not set. Please check settings